Loanh quanh Đảo quốc Sư tử

Bữa hổm quỡn quỡn nên chạy ra Tân Sơn Nhất ngoắc tàu bay đi cho biết với người ta, trong bụng tính đi được thì đi hông thì qua CT Plaza coi phim Fast & Furious luôn cũng chả sao 😀 Mà thiệt là mém không đi được rồi, vì sau khi lòng vòng đi kiếm ra được cái quầy check in của hãng bay thì chỉ còn gần tiếng nữa nữa là tới giờ khởi hành, nhân viên nói không giải quyết, đứng tiu nghỉu xớ rớ tính dìa nên chắc ẻm thấy tội quá thành ra kêu lại cho lên “nếu anh chạy ra kịp cổng khởi hành thì đi, không thì thôi nha”. Vậy là vắt giò lên cổ mà chạy, cũng may là bữa đó mang đôi giày chạy bộ, lận đận với mấy món hành lý khi soi chiếu – do mấy lần qua cửa khẩu đường bộ khá dễ dàng nên quên khuấy mất an ninh hàng không phức tạp hơn nhiều – thì cuối cùng cũng lên tàu bay kịp lúc.

Singapore nhỏ xíu và khá là đắt đỏ, tuy nhiên không hẳn là phải tốn kém quá đỗi, ít tiền như tui vẫn kiếm ra nhiều thứ thú vị để coi và ăn cho biết. Tất nhiên là các khu như USS, Sentosa, Bird Park, Night Safari… và mấy món đặc sản đều ngốn khá nhiều tiền nên phải bỏ qua. À, còn một chuyện nữa là hải quan bên này có vẻ khắc khe nên tui đã được trải nghiệm màn hỏi cung ngẫu nhiên (random security check) khi đi từ Malaysia về lại Sing làm tốn gần một tiếng đồng hồ cho mấy màn hỏi đáp, ký giấy, lấy dấu vân tay, đếm tiền, quay video trả lời câu hỏi… và hơn phân nửa thời gian đó là đợi họ kiểm tra thông tin. Mà vụ nhập thông tin rồi đợi máy kiểm tra & trả kết quả – tui đoán thế – có vẻ lâu lắc quá trời, cả ở cửa khẩu sân bay VN và Sing, chắc kết nối đến cơ sở dữ liệu an ninh cũng không chừng 😀 Bên Malay thì có vẻ nhanh hơn chút và hải quan cũng khá dễ dàng, không xét hỏi gì cả dù tui sáng đi chiều về. Nhớ hồi tui đi mấy cửa khẩu đường bộ bên Cam, Lào, Thái chỉ cần điền thông tin, nộp lệ phí rồi đóng dấu pặc pặc là xong, khá nhanh chóng.

Thôi vụ đó để kể sau, giờ tui kể mấy chỗ ít tiền tui ghé, nhớ chỗ nào thì kể chỗ đó. Ban đầu không tính nhưng sau đó thấy cũng nên ghi lại một số gạch đầu dòng rõ ràng để bà con nào cần đi có cái tham khảo cho lẹ với mai mốt tui có cần kiếm thì cũng dễ:

– Đi máy bay thì nhớ kiểm tra kỹ lưỡng các vật dụng đem theo, đồ bén nhọn thì nên để ở nhà, trên người không nên có nhiều vật dụng kim loại (dây nịt, móc chìa khóa, giày đế sắt) để qua cửa quét không bị kêu mắc công vòng ra vòng vô cởi tới chừng nào hết kêu. Bà con chuyên nghiệp đi tàu bay thì không nói, chứ tui chuyên đi bụi nên lận hàng nóng hàng lạnh đủ thứ hết nên kêu te te vui lắm 😀
– Để nhập cảnh vào Singapore thì bạn phải điền vào tờ giấy thông tin, cũng với các thông tin cơ bản như: Fullname, Passport number, Address in Singapore, Contact number… So ra thì tờ này thấy điền đầy đủ thông tin hơn so với Thailand: có thêm mục Flight no/ Vessel name/ Vehicle no, Last/ Next city/ Port of embarkation before/ after Singapore. 3 câu hỏi Yes/ No: Have you been to Africa of South America during the last 6 days, Have you ever used a passport under different name to enter Singapore, Have you ever been prohibited from entering Singapore.
– Tới cửa Immigration đứng xếp hàng đợi tới lượt, ở ngay hàng đợi có cái lằn vạch, phải đứng đợi sau vạch đó.
– Đi tới chỗ Customs lấy hành lý và bỏ qua cái máy soi.
– Không tốn đồng nào cả!

* Chú ý: điền thông tin nhớ điền từng chữ vào từng ô trống, không để ý thì gặp cán bộ khó tánh là dính ngay!

Bãi giữ xe của Tân Sơn Nhất giờ không thèm giữ xe qua đêm nữa, họ căng cái ban-roll chần dần thông báo và nói không chịu trách nhiệm nếu cứ để đại, còn kêu gởi ở đâu thì chẳng ai thèm nói gì cả! Tui hỏi anh security (ở bến xe thì chắc kêu bằng bảo vệ, còn bên này chắc kêu bằng an ninh phi trường nghe sang hơn) thì ảnh bảo cứ gởi đại, đừng có nói để qua đêm. Tui cũng chột bụng, rủi tối có cha nào chơi ác dắt đi bán thì chắc về tui treo giò luôn nên đành phải lủi qua bên CT Plaza kế bên để gởi.

Đọc tiếp “Loanh quanh Đảo quốc Sư tử”

Về nhà đi cày thôi – P.14 và hết!

Thấy cô này bán côn trùng bỏ bịch nên ăn thử cho biết. Nhộng thì béo béo, ăn cũng ngon, nhưng mà chiên lên không còn nhiều “sữa”, còn dế thì cũng bình thường, bọ hung thì hơi hăng một chút ăn không ngon miệng bằng, chắc do chế biến chưa tới.


Đọc tiếp “Về nhà đi cày thôi – P.14 và hết!”

Thái Lan: Lịch sự và đàng hoàng mà cứ ngỡ… – P.11

– Ở Lào xuất cảnh tốn 25.000 kíp/ người. Nộp lại tờ giấy xanh lá Customs Declaration for Temporary Imported Passenger Vehicle cho hải quan. Vì qua Thái xong rồi còn quay lại Lào để về VN nên tuân thủ quy định lắm, chứ hồi ở Lào về VN không nộp lại giấy này cũng chẳng thấy ai đòi, biết đâu giữ lại để lúc quay về khỏi cần làm nữa không chừng đỡ tốn 😀

– Qua Thái làm giấy cho xe máy trước:
+ Có người hướng dẫn chỗ photo Passport, cà-vẹt xe rồi điền vào giấy mua bảo hiểm của công ty Indara Insurance Public: 150B.
+ Xin tờ giấy Arrival card Thai Immigration Bureau rồi tự điền thông tin vô, nhớ điền chữ in hoa.
+ Làm thủ tục xuất cảnh cho người & xe chung một chỗ: người 100B + xe 100B. Ai đi một mình thì làm ở cổng trong tòa nhà hải quan cho mát mẻ.

 

Thái Lan: Lịch sự và đàng hoàng mà cứ ngỡ…

Cửa khẩu Vang Tao của Lào khá nhộn nhịp và có vẻ cũng hơi bát nháo, dựng đại chiếc xe chạy mấy ngày đường đầy bụi rồi vào làm thủ tục xuất cảnh xong qua tới cửa khẩu Chong Mek mà trong bụng cũng không biết vụ xe cộ thế nào. Gặp được một anh hải quan Lào biết tiếng Việt chỉ chỗ dựng xe rồi một người đại diện vào hỏi thông tin. Tui với một ông nữa cùng vào hỏi, lần này có kinh nghiệm hơn chút đỉnh nên đi thẳng vô ngay chỗ có xe chạy qua rồi hỏi luôn.

Ấn tượng đầu tiên với cán bộ bên Thái là lịch sự, nhiệt tình, tiếng Anh tốt. Bác cán bộ ra khỏi chốt hướng dẫn rồi dắt tui vô tới trong phòng photocopy giấy tờ để mua bảo hiểm luôn, trong này có một cậu đứng photo rồi điền thông tin giúp luôn, chi phí hết 150B, đang đứng đợi thì đâu có thêm bà cán bộ khác vô nói gì đó bằng tiếng Thái xong cái đòi tui 300B mới được, tui tức mình chạy ra ngoài kêu bác cán bộ vô thì mới êm xuôi. Khúc này do không có hóa đơn nên tui cứ tưởng là trả 150B cho tiền giấy mực nên cũng hơi buồn, nhưng mà về coi lại hình thì mới thấy rõ ràng, hóa ra mình hiểu lầm mất rồi, mai mốt có qua đây chơi nữa gặp ổng mời điếu thuốc mới được. Bởi vậy có làm giấy tờ gì thì cứ nên chụp lại một bản vừa để tiện khi cần phải xem lại thông tin mà vừa để lưu lại nếu có cần phải nộp trả lại.

Lo giấy tờ cho xe xong xuôi thì tới người. Tự điền thông tin vào tờ Arrival card – Departure card, vẫn chú ý là phải điền chữ in hoa và điền từng chữ một vào đúng các ô trống vạch sẵn, chắc là họ có hệ thống quét thông tin tự động nhận dạng chữ viết nên hơi phức tạp một chút. Cần phải điền hết toàn bộ các thông tin, kể cả Address in Thailand là địa chỉ chỗ dự định ở nữa, hỏi mấy cái này đúng lắm phải biết chứ không lẽ qua xứ người ta mà ngủ công viên hay bến xe, mấy cái này thì nên chuẩn bị sẵn ở nhà để qua đó chỉ cần điền vô thôi.

Xong thì đánh thêm phần khảo sát nữa cho đẹp, tui thì cứ me mục đích qua là Business với Holiday, còn Yearly income thì quất đại 80,001 and over luôn cho sang, bên này anh là Triệu phú Việt Nam Đồng chứ giỡn hả, tháng nào thu nhập bèo bèo cũng phải hơn sáu số nhe, tám chục ngàn chỉ là muỗi thôi nhé!

Đọc tiếp “Thái Lan: Lịch sự và đàng hoàng mà cứ ngỡ… – P.11”

Đổi tiền chuẩn bị đi Thái – P.10

Trong lúc đợi đồ ăn trưa thì thấy mấy bác trai giải trí bằng màn bi sắt, đó giờ nghe nói mấy lần, cũng có nghe bên xứ mình cũng có chơi mà có thấy bao giờ đâu.
Mấy bác này ném bi mà y như mình bắn đạn vậy


Đọc tiếp “Đổi tiền chuẩn bị đi Thái – P.10”

Thăm Wat Phou, lịch sử bi tráng của vương quốc Chân Lạp đầu tiên – P.8

Sáng bữa sau dậy sớm đi loanh quanh đảo coi ở đây người ta làm gì. Kể ra cũng hay, chạy loanh quanh vậy mà dậy cũng sớm lắm, chứ ở Sài Gòn toàn ngủ tới sáng bảnh mắt mới lồm cồm dậy đi mần, ở nhà sướng quá chắc riết hư người ra cũng nên 😀 Con đường cát chút xíu mà tui chạy xe ai cũng nhường hết trơn, còn cười nữa nữa, thấy vậy tui cũng nghe răng cười lại, thân thiện quá cỡ.

Cái này là resort La Folie Lodge nè, đẹp hông, chỗ tui ở cũng tựa tựa vậy đó.

Đọc tiếp “Thăm Wat Phou, lịch sử bi tráng của vương quốc Chân Lạp đầu tiên – P.8”

Đêm tìm chỗ ngủ trên đảo Don Daeng, kể ra cũng may, Lào – P.7

Đứng trên lan can coi thác không đã, nên trèo xuống dưới này coi cho hoành tráng. Có anh Tây mặc đồ trắng, đội nón trắng, đeo kiếng đen, râu quai nón đen đang trầm ngâm dòm thác, dòm coi bộ cũng đẹp trai mà không biết ảnh đang suy nghĩ cái gì nên tui chụp xong tấm hình cũng bắt chước lội xuống thử, trời ơi ta nó nước nó mát gì đâu á, vốc vài ngụm lên mặt sướng cứ như dìa nhà tắm nước mưa trong lu vậy.