Thật ra, vậy thì cũng bình thường nhưng mà chuyện là cũng dòng sông đó mà khúc trên vậy còn khúc dưới cách tầm trăm bước chân thì người ta thản nhiên tắm rửa súc miệng như không, kế bên cái ông đang tắm có mấy bà múc nước đem về nấu ăn, có người còn đang nhào bột ngay bến sông nữa chứ. Ờ thì, cũng bình thường thôi mà 😀
Chuyến xe đò kỳ lạ xuống Varanasi
Tối đó tui nằm trong cái hộp trên xe, dòm qua mé bên kia thấy có cô phụ nữ quấn sarees ngồi ở trỏng rồi mấy tay đàn ông rậm râu chốc chốc lại ngồi trước cửa hộp cười nói huyên thuyên, tay nào tay nấy tướng như như con trâu đen ngồi trễ hết cả cái quần jean lòi nguyên cái mông đen nhẻm lốm đốm lang beng, có tay lại chui vào trong nữa, chốc chốc lại nghe tiếng cô phụ nữ kia mà tui chả hiểu là cổ cười hay kêu la nữa. Làm tui cũng sờ sợ, rồi tay nằm hộp bên trên lại gõ kiếng tui chỉ chỉ vô đó nói gì đó, tui hỏi nó có biết tiếng Anh không mà nó chả hiểu gì.
Hình như trên xe có mỗi thằng Asean tui lạc loài.
Varanasi: Ai rồi cũng chết thôi, tiền nhiều để làm gì?
Theo lẽ thường trước nay, tui sẽ kể chuyện loanh quanh từ ngay chỗ New Delhi đi xuống Agra rồi nằm cả đêm tới gần trưa trên chuyến xe bus kỳ lạ đi xuống Varanasi rồi lại bị lùa gà tiếp ngay cái xứ linh thiêng mà hàng năm có tới mấy triệu người tín ngưỡng đổ về đây. Họ cầu mong an lành, cầu mong tiền tài hay cầu mong gì ở một cái xứ sở mà hở ra là nhăm nhe lùa gà mỗi khi có cơ hội?!
Lòng vòng ở Old Delhi: đi chợ gia vị
Tới thì tới New Delhi nhưng mà tui chạy vô trong Old Delhi ở cho gần gũi với local people chứ mất công bay gần 8 tiếng qua bên đây mà ở ngoài chỗ giàu sang uống Cô-ca ăn Burger thì thôi ở nhà cho sướng chứ đi chi cho cực. Tui ở trong cái […]
Làm quen với đặc sản xứ Ấn: Lùa gà, lùa khắp nơi
Bước xuống phi trường quốc tế Indira Gandhi quá nửa khuya, đứng xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh mòn mỏi, may mà đi chuyến này có mình ên nên chả có hành lý ký gửi gì, chỉ nhõn mỗi cái balo trên lưng nên cũng đỡ. Xin e-Visa giờ qua đây được ở 60 […]
Tui đi Ấn Độ
“Tui bị lùa gà ở Ấn Độ”, đây là cái tít ban đầu tui định kể về cái chuyến đi này nhưng mà sau đó trên đường về, ngồi tàu xe lâu quá không biết mần gì nên tui ngẫm nghĩ về xứ này, trước khi qua thì tui cũng nghe thiên hạ dặn nhiều về việc bị dụ tiền, về đồ ăn, về chỗ ị, về người ta, về mấy chỗ du lịch… Nhưng cuối cùng vẫn qua chơi cho biết, vì vậy nên đi hay không đi là do mình thôi, mình thấy vậy nhiều khi nó cũng không phải vậy tại mình qua mình nhìn vậy nên nói nó vậy thôi chứ mình có ở đó luôn đâu mà biết nó vậy 😀
Nên thôi, tới chừng về rồi quyết định không nên nói vậy. Ai tò mò thì cũng nên tự qua coi có phải vậy hông.
2018 của tui
Như mọi năm, mấy ngày cuối năm tui thường hay than bận rộn (tất nhiên là vẫn có bận thiệt) rồi viết nhăng cuội mấy dòng thiệt là hoành tráng để tổng kết năm vừa để tự động viên mình, coi coi năm qua mình đã làm được cái gì bỏ lỡ cái gì. Năm […]
Up In The Air: “Cuộc sống của bạn nặng bao nhiêu?”
Về nhà mệt quá nên lăn ra ngủ một giấc rồi dậy làm việc tiếp, gần sáng tính chợp mắt tí để lát đi làm mà trằn trọc hoài không ngủ được nên ngồi dậy lục ổ cứng kiếm gì đó pha cà-phê coi đỡ. Thế là coi Up In The Air, cái phim này […]
Dìa
Hộng qua chạy về quê, trưa sắp mùa hè trời nắng đổ lửa, quốc lộ giữa trưa vậy mà nay cũng kẹt xe từa lưa, đường đông nhích từng chút từng chút dòm nguyên hàng bốn chỗ nối đuôi nhau tận mấy km thấy phát nản. Mà lỡ đi rồi thì phải giữ lái thôi. […]
Không đề #3
Hơn một năm rồi tui mới lại có dịp viết nhăng cuội chỉ vì hồi đầu hôm đi đám cưới đứa bạn học hồi phổ thông bạn bè sẵn dịp này mới gặp nhau, có đứa gần chục năm rồi mới thấy mặt, có đứa gặp nhau nhiều dữ lắm thì cũng năm rồi năm […]