Penang, thành phố không bia rượu

BB Q10 + bản đồ offline, có vẻ con này GPS ổn hơn Z10. Nhiều khi cũng đắn đo muốn kiếm một cái máy tính hay cái tablet nào đó vác theo để “rủi có gì” mà thật ra mình cũng chả biết có gì là có gì, mình con Q10 này thôi cũng dủ rồi, thấy đủ là đủ mà.

Trên đường đi không kiếm mà gặp, đặc sản của Penang đó, kế hoạch của ngày mai chỉ nhiêu đây thôi 😀 Mấy cái hình này cứ mỗi con đường lại có một hai cái nên mới kêu bằng “street art”, thế nên cứ phải trang bị một cái bản đồ để đi kiếm mới dễ, ngoài chuyện in đẹp dễ coi dễ kiếm thì mấy bạn này còn làm cả một cái app trên điện thoại nữa, rất ư là tiện dụng.

Đọc tiếp “Penang, thành phố không bia rượu”

Penang, tưởng nhỏ mà lớn

Làm thủ tục khá đơn giản, chỉ cần chụp hình, lấy vân tay, không cần phải điền thông tin như bên Thái Lan hay Singapore. Đóng dấu Passport xong thấy của ông anh lại dán thêm cái tem nhỏ nữa, trong khi của mình không có, tò mò dòm thử thì thấy trên dấu có dòng “Permitted to enter and remain in West Malaysia and Sabah for…” cũng lạ lạ, vậy còn East Malaysia ở đâu nhỉ có gì lạ mà hổng cho vô? Đem cục tò mò đi lòng vòng chơi mấy bữa xong dìa nhà hỏi Google thì mới biết West Malaysia là Malaysia bán đảo, một phần của Bán đảo Mã Lai chia cho 3 quốc gia: cực nam Myanmar, miền nam Thái Lan và Tây Malaysia.

Malaysia còn một phần lãnh thổ nữa bị chia cắt bởi biển Đông và cũng nằm ở phía đông của Malaysia bán đảo luôn, bên này còn 2 bang Sabah và Sarawak, nghe Wikipedia nói là họ có quyền tự chủ nhiều hơn đáng kể so với các bang khác ở Tây Malaysia, điển hình là chính sách kiểm soát nhập cư riêng.

Còn chuyện dán thêm miếng giấy thì bó tay, vẫn chưa biết tại sao mình không có. Hai lần ở hai cửa khẩu khác nhau đều như thế 😀

Cả bọn ra bắt xe bus 401E từ phi trường quốc tế Penang về George Town để ghé hô-teo với cái tên rất sang Little India Heritage Villa, đã đặt trước trên Booking. Bus bên này cũng khá sạch, tuy rằng không hiện đại như bên Singapore nhưng trình độ nài xe của tài xế thì chắc bá đạo hơn nhiều, ông nội mẹ ơi, có hơn hai chục cây số mà lão tài xế hết bo cua rồi xào chẻ rần rần, suốt hai giờ bay tui chưa có ăn gì ráo rọi mà cũng muốn phun trào mấy lần.

Tới bến là mừng thấy bà thấy tía, ông bạn đồng hành của tui cũng vậy, khỏi cần biết gần tới hay chưa cứ bay xuống hít thở không khí cái đã rồi tính gì tính.

Đọc tiếp “Penang, tưởng nhỏ mà lớn”

Malaysia: “Live a life you will remember”

Lại một chuyến đi nữa, ba bốn tháng mới đi đâu đó một lần, kể với bạn, bạn nói tui “đi gì mà đi quài dzậy”. Ngó qua đồng bọn, ông kia chuyến này còn chưa đi nữa mà chuẩn bị chuyến tháng tới rồi, thôi tặc lưỡi cuộc đời là vậy mà, nghĩ đủ thì chắc sẽ đủ thôi, như lời ông già đen đúa queo quắt bán dừa dưới cái nắng chói chang ở Miến Điện “enough is enough”!

Ừa, thế thì cứ sống thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt khi mà bữa nay còn chưa biết lát nữa ăn gì thì lo năm ba bốn mươi tuổi gì đó có vẻ hơi xa. AirAsia đang có đường bay thẳng từ Sài Gòn qua tới đảo Penang luôn, lại rẻ nữa, không cần phải xuống Kuala Lumpur chi cho đông đúc, a-lê-hấp, đi thôi!

Có một chuyện là giao dịch bằng Visa với AirAsia bị trừ hết 12 Mỹ kim, trong khi nghe nói xài ATM nội địa (có Smartlink) chỉ bị trừ 50 nghìn ông Cụ thôi, sao vậy, sao kỳ thị phương thức thanh toán toàn cầu dzậy!

Đọc tiếp “Malaysia: “Live a life you will remember””

Kết nối và điều khiển SJCAM Wifi bằng điện thoại

Camera hành trình thì toàn gắn trên nón bảo hiểm hoặc kẹp trên xe nên mỗi lần muốn thao tác khá là khó khăn cộng với thời lượng pin không được dư giả lắm nên cứ phải tắt mở canh me chỗ nào đẹp mới quay được. Mà SJCAM thì bạn biết đó, gắn cái vỏ chống nước vô rồi là bấm nút đuối luôn, cứng ngắt, mỗi lần bấm phải vận công như tập tạ vậy 😀

Thế nên lại sanh ra cái trò điều khiển camera bằng điện thoại, thông qua wifi, cần lấy hình/ video vô điện thoại sửa sơ sơ xong post Facebook luôn cũng tiện.

Đọc tiếp “Kết nối và điều khiển SJCAM Wifi bằng điện thoại”

Chuyện ở Miến Điện: Tắm Phật

Đi chùa tắm cho Phật

Ở Myanmar chùa với đền tháp la liệt luôn, lớn nhỏ đủ cả từ phố thị về cho tới nông thôn hẻo lánh xa tít mù vẫn thấy. Có một bài báo nào đó nói rằng thậm chí số lượng này còn nhiều hơn cả trường học nữa, vì thế nên số lượng sư sãi cũng vậy, đông hơn cả quân đội!

Bình minh ở đền Shwesandaw, Old Bagan

Đọc tiếp “Chuyện ở Miến Điện: Tắm Phật”

Chuyện ở Miến Điện: Mingalaba

Tết vừa rồi mọi thứ đều đã sẵn sàng cho chuyến đi này, nhưng rồi vì công việc mà đổ bệnh nên ngày cuối cùng quyết định bỏ, ở nhà. Tưởng là đã hết duyên với miền đất này rồi nhưng mấy tuần lễ sau lại thấy có vé giá rẻ, rồi mấy người bạn đường đi về kể nữa làm chân cẳng lại thôi thúc bước trên những con đường mới, thế là thôi kệ, cứ sống vui cái đã, tui lại lên đường, vẫn cái ba-lô và con BlackBerry quen thuộc làm bạn đường…

Thứ ba quyết định cuối tuần đi nên book vé luôn tới đâu thì tới, cũng y như những lần trước rất khó lòng để có thể vắng mặt khỏi cty dài ngày …xxx… (đoạn này hông biết kể lể than lở thế nào nên chép lại nguyên văn từ cuốn sổ ngàn dặm) rồi về lại tiếp tục lao vào cái vòng kiếm ăn nên cũng quên khuấy đi, nay coi lại mấy tấm hình lại chợt nhớ tới nụ cười hiền hậu sau câu chào Mingalaba, nhớ cái ngượng nghịu của cậu nhỏ mặc longyi ở đền Shwesandaw. Thế nên thôi kể, kể bâng quơ những gì tui còn đọng lại sau mấy trăm ngày trở về từ miền đất ấy.

Đọc tiếp “Chuyện ở Miến Điện: Mingalaba”

5 thói quen làm việc hiệu quả (Góc Nhìn Alan)

Bài gốc copy từ page Góc Nhìn Alan, một bài viết rất hay cho những ngày buồn chán cuộc đời vô phương hướng

“Bình tâm với kết quả hàng ngày. Sáng tạo cùng đội ngũ để tìm giải pháp, không phải để “bới lông tìm vết”. Say sưa với những khám phá mới, học hỏi mới và quan hệ mới. Vui vẻ và lạc quan trong mọi hoàn cảnh, dù rằng thực tại có khó khăn đến đâu. Nhưng cũng đừng bay cao quá mà hoang tưởng vô lối. Thua keo này, bày keo khác. Tiếp tục đi. Dù trong lòng có sợ cũng phải tự bảo lòng là “can đảm”. Tự kỷ ám thị là một phương thuốc hữu hiệu cho tầm nhìn tích cực.”

– TS. Alan Phan –

Đọc tiếp “5 thói quen làm việc hiệu quả (Góc Nhìn Alan)”

Đà Lạt: một ngày!

Cập nhật về Sinh Cafe những tháng cuối năm: Hôm trước nhờ tui thuốc cho mấy người bạn cũng dân chuyên đi bụi để đi thử nhà xe này, về bị complaint mấy chuyện như là tài xế/ phụ xe không thân thiện mấy, nói chuyện suốt (chắc ồn ào hổng ngủ được) chứ không thấy nhạc nhẹ, thô lỗ với khách nước ngoài, không có thái độ lịch sự: la lớn, đến trễ, wifi thì không có… Và nhờ giới thiệu thì tui mới biết thêm là giá vé ngày cuối tuần khác vé ngày thường như tui đi, cụ thể là mắc hơn 😀

Vậy có vẻ tui hên nên cảm nhận ban đầu khá tốt đẹp. Thêm mấy dòng thông tin cập nhật để bà con rộng đường tìm hiểu 🙂

Chả là hôm nọ lần quần ở cty mãi tới 9g tối, về nhà thì lại nóng chả ngủ được, thế là rủ ông anh lên Đà Lạt một chuyến, nói qua nói lại mãi mà ổng trăm công nghìn việc không sắp xếp được thế thôi lại mình ên: chạy ra Đề Thám ghé Sinh Cafe thử coi sao, còn thì đi, không thì cũng tiện đường ghé mần tô hủ tíu rồi về nhà.

Đó giờ đi Đà Lạt cũng nhiều lần mà toàn bằng xe máy, tính ra thì đây chắc lần thứ hai đi bằng xe không phải mình lái, lần đầu tiên thì cách đây hơn cả chục năm rồi. Bước vô văn phòng của Sinh Cafe, la liệt Tây ba lô đang ngồi, đông vui y chang như hồi tui ghé bến xe Aung Mingalar bên Miến Điện vậy, được cái Sinh Cafe thì rộng rãi sạch sẽ và có máy lạnh tốt hơn so với hãng xe JJ Express Bus, cũng là một hãng xe đường dài tốt và nổi tiếng ở bển, tranh thủ vài bữa quỡn quỡn sẽ kể chuyện đi xe bus bên Miến Điện 😀

Có vé, 15 phút sau khởi hành, chỉ cần tên và số điện thoại là xong, hết 159 nghìn đồng, khá chuyên nghiệp. Vậy là vòng ra công viên 23/9 cho anh bạn đường nghỉ ngơi trong khu của mấy anh TNXP, 1 ngày 2 đêm tốn có 14 ngàn. Bận về từ Đà Lạt, Sinh Cafe không có chạy đêm nên đi Thành Bưởi, cũng khá dễ dàng, cứ mỗi giờ là có một chuyến khởi hành, giá vé mắc hơn, chạy nhanh hơn. Có anh bạn ngỏ lời nên tui có mần một bảng so sánh nhỏ giữa 2 hãng xe theo cảm tính cá nhân ở cuối bài, bà con quan tâm thì coi.

Bước xuống Đà Lạt sau một chuyến xe đêm, hít căng tràn lồng ngực cái vị sương sớm của phố núi rồi quảy ba-lô lên tui bắt đầu tản bộ quanh Hồ Xuân Hương, ý định xách theo đôi giày lên đây chạy bộ từ tận năm rồi tới năm nay vẫn chưa thực hiện được.

Đọc tiếp “Đà Lạt: một ngày!”

Mày sống có vui không?

Hồi gã còn nhỏ, đi học về ở nhà hay hỏi “học được mấy điểm?”, “làm bài tập được không?” rồi mọi người xung quanh cũng thế, bà con hàng xóm hay hỏi gã “mày có được lãnh thưởng không? cuối năm hạng ưu hay bình?”… Rồi lớn lên thì “mày học trường nào?”, “ĐH […]