Tới Đầm Môn rồi quành ra đi Đại Lãnh luôn 🙂
Có những mảnh ruộng vẫn đang xanh
Nếu ở đây vào buổi chiều, lúc mặt trời khuất sau núi, chắc sẽ nhìn thấy đàn cò bay về tổ, lũ trẻ dắt trâu về nhà, khói bếp nhà ai vương trong nắng chiều như những bài ca dao học thời chân đất đến trường nhỉ
Bún chả cá ở gần chợ Tu Bông, 15 ngàn một tô, bên dưới bún còn chả nữa đó, rau thêm miễn phí.
Tô bún này ngon dữ lắm, thứ nhứt là vì lúc ăn là gần 4g chiều, mà từ lúc bảy rưỡi sáng tới giờ đó tui chỉ cầm hơi bằng bò cụng và nước lã.
Thứ hai là chả cá, ta nói nó ngon lắm, chả biết diễn tả thế nào, nhưng nói chung là ăn vô là nghe mùi chả thiệt chứ hông phải mà ăn nghe toàn bột.
Thứ ba là cái nước lèo ngọt ngọt chua chua hơi cay cay ăn với rau sống thái nhỏ.
Tới đèo Cổ Mã, có ngã 3 theo TL651 chạy hơn 20km nữa thì tới Đầm Môn
Đường đẹp và vắng cực kỳ, có xe đem vô đây để thử tốc độ chắc được. Có một số đoạn cát bay thì phải cẩn thận không chạy vào cát thôi
Mình chạy vào đến bến tàu Đầm Môn, trong đầu cũng chưa biết đi đâu do chưa chuẩn bị, nhìn đồng hồ thì cũng hơn 4g30 chiều, trời đã tắt nắng bụng nghĩ đã lỡ ra tới đây không lẽ không ghé hải đăng Mũi Điện nên thôi quành xe trở ra, không ghé Sơn Đừng cũng chẳng kịp hỏi đường ra Mũi Đôi.
Nhìn về núi Cổ Mã
Nhìn xuống biển Đại Lãnh, chiều chiều có cái sân vầy đá banh cũng sướng ha
Vượt đèo Cả đi Phú Yên
Đường sắt
Qua đèo Cả là tới Vũng Rô, đẹp ghê lắm, mặt biển phẳng lì lít nhít thuyền đậu uống lượn theo con đường
Cứ tưởng là tới đây thì gần tới đường vào mũi Điện rồi nên dự định lát nữa quay trở ra sẽ chụp hình
Chạy hoài mà không thấy tới, cũng gần 6g chiều, mình ghé vào quán nước quen đường hỏi đường xuống mũi Đại Lãnh, gặp hai bác đang nhậu, nghe mình hỏi, ổng gân cổ lên la “mầy phải nói là đi Cực Đông của Tổ Quốc, cực đông chứ không phải mũi Đại Lãnh gì hết, chỗ mặt trời mọc đầu tiên đó mầy!”, thấy ổng đỏ mặt tía tai nói mình cũng mắc cười, bác kia thì khoát tay chỉ “mầy chạy hết đường này là tới”.
Tới hải đăng
Nhìn bậc thang leo lên trên núi, cứ tưởng như Vạn Lý Trường Thành vậy đó.
Chạy tới đây dòm vô nhà quản lý kiếm chỗ gởi xe mà hông thấy ai hết trơn, đứng một hơi mới thấy có ông anh chạy ra, kêu em bỏ xe đại đó đi rồi chạy lên chơi
Lúc này là 6g kém 10 rồi, mình chỉ còn vừa đi vừa chạy, leo lên mấy bậc thang này mà thở hồng hộc
Nhìn xuống biển, ở đây mà đi đông đông ở lại cắm trại qua đêm bảo đảm cực kỳ thú vị
Chiều muộn leo lên đây, mồ hôi con mồ hôi cha đổ ra, gió thổi mát lạnh
Mình xài Mobifone, leo lên tới đây chẳng thấy tí sóng gió nào, trong khi ở dưới thì sóng biển đánh ầm ầm gió thổi ào ào
Tới cổng
Mình đi tới đây phận sự là tham quan nên mạnh dạn bước dzô.
Phí tham quan là 10 ngàn đồng/ lượt, cũng bằng giá như ở hải đăng mũi Kê Gà
Ở trong hải đăng mấy chú giữ đèn nuôi tới mấy con becgie, mình vô nó sủa um trời lên
Trong này các bậc thang đi lên làm bằng gỗ, nhìn ngon lành hơn so với bậc thang gỉ sét ở mũi Kê Gà, tay vịn làm bằng inox bóng loáng nên đi tối lần tay theo cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà nói gì thì nói hình như mình vẫn khoái cái vẻ cũ kỹ hùng vĩ từ thời Pháp của những phiến đá rêu phong, của hàng sứ già và của cả những bậc thang hoen gỉ ở hải đăng Kê Gà hơn.
Leo lên tới nơi rồi dòm xuống Mũi Rạng Đông
Theo một số thông tin mình thu lượm được nhờ Google thì Hãi đăng mũi Đại Lãnh cũng do người Pháp xây dựng, xây hồi 1890 còn trước cả Hải đăng mũi Kê Gà nhưng do trong chiến tranh để đảm bảo an toàn cho căn cứ Vũng Rô nên phải ngưng hoạt động, mãi đến năm 1997 mới được khôi phục hoạt động trở lại.
Lúc leo xuống trời đã tối rồi
Từ trong hải đăng chạy ra chân đèo Cả phải qua một đoạn rừng tối thui, mới đầu thì cũng thấy hơi ớn ớn nhưng mà chạy một hơi rồi mất cảm giác sợ sợ bởi lẽ xung quanh toàn rừng là rừng tối đen như mực chả có thấy gì ngoài tầm nhìn vài mét từ cái đèn xe nên có thấy gì đâu mà sợ
Tuy nói không sợ chứ trong bụng cũng nghĩ rủi mà bể bánh xe trong này chắc dắt ra toi cơm quá, cả chục cây số không có cái nhà nào hết trơn nên vừa chạy vừa vái thần rừng thần núi cho con dìa tới Nha Trang con đội ơn mấy ngài nhiều.
Dừng xe lôi lon bò cụng ra uống cho khí thế rồi bỏ cái vỏ lôn bịch chở dìa, hông dám liệng bậy xả rác sợ thần thánh quở trách “cho mầy tới chơi rồi mầy còn xả rác nữa” hông cho dìa thì thấy bà Chạy một hơi cũng ra được tới chân đèo Cả, thấy có ánh đèn xe Bắc Nam là cũng yên tâm rồi.
Ban ngày chạy xe qua đèo cũng khá thú vị, biển trời mây nước đan xen nhau hùng vĩ nên thơ đến thế nhưng ban đêm thì hoàn toàn trái ngược: thiệt là kinh khủng khi chạy xe máy qua đây. Mặt đường không được rộng lắm là một phần, đèn đường không có là một phần, phần nữa là nhiều cua dốc uốn lượn nối tiếp nhau hết cua này là đến cua khác, một mình chiếc xe máy với tầm nhìn xa không đến 10m chẳng thể nào bám đuôi theo nổi mấy chiếc xe khách Bắc Nam chuyên môn vượt mặt nhau. Và kinh nghiệm của mình là nên bám đuôi mấy bạn xe tải với xe căm-nhông, lên đèo mấy bạn chạy chậm chậm rề rề, mình cứ giữ khoảng cách an toàn theo sau.
Qua khỏi đèo Cả, QL 1A ngoài mấy đoạn đi ngang khu dân cư thì còn lại đều tối thui, mấy chiếc xế hộp với xe khách toàn phóng 80-90 km/h, mình đu theo mà không nổi. Mấy ông xe khách vừa phóng nhanh vừa pha đèn sáng nguyên một góc trời, đèn pha của mấy chiếc xe con lép xẹp luôn, và tất nhiên thì xe máy bèo nhèo như mình lúc đó y chang như con đom đóm bay vô ngang mấy cái đèn pha công suất nghìn watt vậy, chả thấy khỉ khô gì cả. Mai mốt mà có điều kiện sắm xe con thì cái món đầu tiên mà mình độ sẽ là đèn
Hồi chạy ngang đây thấy tên cầu Hiền Lương giựt mình cứ tưởng đi ngang sông Bến Hải chứ, nhưng mà cầu này bắc qua sông Hiền Lương luôn chứ hông phải sông Bến Hải.