
Photo: Wicker Paradise
24 tuổi, tôi lơ ngơ nhận ra khoảng cách của ước mơ và thực tế . Đam mê vẫn cháy âm ỉ trong tôi hằng ngày: ta ra đường nhé, vác máy ảnh và nắm bắt khoảnh khắc cuộc sống nhé. Nhưng nó đâu thể khiến tiền vào túi tôi, ai đó trong tôi lên tiếng.Và Tiền chính là vấn đề khiến cho suy nghĩ tôi đóng băng trong những ngày bụng lép khẹp, Tiền chính nó khiến mỗi bước chân trên đường phố của tôi không đến từ đam mê, Tiền khiến cho mục đích của tôi đến với bất cứ tờ báo trang web nào cũng hỏi xem có được trả nhuận bút hay không.
Tiền khiến đầu óc tôi tê liệt và tôi quên đi mục đích tôi đến với đam mê của mình.
24 tuổi, tôi đang đứng bờ vực và chuẩn bị ném đi cái đam mê của mình. Rất dễ khi mà xung quanh mọi người đua nhau kiếm tiền và kiếm tìm địa vị cho mình, rất dễ ném nó khi mọi người nhìn tôi ngao ngán cho những đứa vinh vào đam mê như tôi là xa rời thực tế, là trốn chạy. Viện cớ đam mê mà chẳng kiếm tiền, từ chối một cuộc chơi chung dành cho tất cả mọi người. Tôi có nên ném nó đi không.
Nếu tôi ném nó đi chỉ vì nó chẳng kiếm ra Tiền thì nó chẳng phải là đam mê, nếu tôi ném nó đi vì người ta bảo nó không thực tế thì đam mê ấy không còn là của chính tôi nữa.
Và 24 tuổi, tôi cho rằng cái tuổi mà quyết định bạn sẽ là ai trong tương lai. Tôi đọc đâu đó rằng: Bạn là tất cả những gì bạn muốn trở thành. 24 tuổi tất cả mọi ngừi sẽ bị thực tế cố gắng đánh sập những ước mơ mà cái tuổi ấy đang mang, và những người xung quanh ta là một phần của thực tế. Bạn phải tinh táo để nhận ra đâu là người cổ vũ đam mê bạn nắm giử, và ai là người luôn cố gắng thuyết phục bạn hãy từ bỏ. Tôi có nên ném nó đi không.
Những ngày nắng đi cùng những ngày mưa tôi loay hoay định hình lấy Con Người mà tôi thực sự muốn trở thành, luôn đấu tranh với những tiếng nói bên ngoài tôi và bên trong con người tôi. Cái thể xác thèm ăn thèm mặc, cái thể xác muốn có căn nhà che mưa nắng buộc tôi phải dẹp ngay ước mơ đi mà tham gia trò chơi chung, ném nó đi để lao vào kiếm tiền,. Một con người khác cố an ủi, kiếm tiền trước đi và đeo đuổi đam mê sau, con người khác lại im lặng trong trạng thái bất lực. Tự hỏi Tôi có nên ném nó đi không.
Tôi lại dinh vào những triết lý sống, những quyển sách dành cho lứa tuổi 24, sách của những người từng trải với hy vọng có ai đó hiều được mâu thuẫn tôi đang gặp phải và chỉ tôi cách giải quyết. Nhưng rồi tôi đau buồn nhận ra không có yếu tố bên ngoài nào có thể giúp được tôi, có thể cho tôi một phương pháp để giải quyết vấn đề của tôi. Có hay chăng nó chỉ cho tôi cảm giác thanh thản tạm thời.
Tôi không ổn chỗ nào cơ chứ, đâu là vấn đề?
Đọc tiếp “24 tuổi và Đam mê”