Một thoáng Côn Đảo: “Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời”

Sáng qua, một sáng cuối tuần ướt át, Sài Gòn còn còn ướt đẫm vì trận mưa tối qua chưa kịp rút nước thì ngoài trời vẫn đang sụt sịt, nghe đài nói đang bão ngoài biển Đông.

Rửa mặt qua loa vẫn còn sớm chán để đội áo mưa vác xe ra bon chen với mọi người nên pha tách cà-phê kéo cái ghế nhựa ra balcon ngồi ngó mấy cây Phong Lan còn ướt đẫm hơi nước.

Hớp ngụm cà-phê nóng, hít một hơi dài cái không khí đầy sương nước của buổi sớm đầu tuần, đang thèm cái lạnh Đà Lạt cũng đầy hơi sương thế này thì văng vẳng nghe “Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Thiên đường xưa khép lại từ muôn năm rồi…” len lỏi trong những hạt mưa đang rớt lộp bộp trên mái nhà lúc xa lúc gần, chắc là của nhà bên, tự nhiên nhớ cái đêm ở Hòn Bảy Cạnh. Nhiều gió, đầy sao, ngồi dưới ánh đèn hắt ra từ mái hiên trạm kiểm lâm, bên tán cây bàng xào xạc tiếng guitar dập dìu với tiếng sóng từ bãi Cát Lớn vọng vào theo nhịp guitar.

Chúng tôi, mấy anh chị em Bắc-Trung-Nam, lên cùng chuyến tàu, ăn cùng mâm cơm, ngồi hát ca bềnh bồng tựa như bằng hữu đã lâu dù chẳng hẹn nhau.

Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s