Vòng vòng quen thuộc với xứ mình có Campuchia, Lào, Thái Lan là dễ đi dễ đến dễ chơi mà mới đây Thái đã tăng độ khó khăn của việc mang xe nước ngoài vào lên gấp hơn 70 lần. Hai năm trước tui qua bển tốn tất tần tật hết 250 bath (https://goo.gl/584cM3), còn bây giờ nghe bác Khoa review (https://goo.gl/sdGDTg) thì mới thấy cũng an ủi phần nào vì đã qua đó rồi, không chắc tiếc chết mất 😀 Tính ra thì chỉ còn Campuchia với Lào thôi, bên Lào qua có vẻ cũng không rẻ mấy, còn Campuchia thì cũng được, có chỗ thì “cà-phê” 50 ngàn một lần một người, có chỗ thì cũng 50 ngàn mà cho cả ba người, lại còn trả Passport xong rồi mới xin cà-phê, thiệt tình, hiền gì hiền quá vậy, đóng dấu xong rồi, trả luôn Passport rủi tui hổng đưa sao 😀
Bận này đi lại chở về một mớ cảm xúc không đầu không đuôi, có khi là mấy dòng nghĩ bâng quơ dưới mưa đêm, có khi lúc giựt mình thắng dúi dụi trên con đường 33 chạy về Kampot giữa cái nắng chiều đổ lửa đầy bụi, trong cái sát na ấy tui tưởng mình chết tới nơi khi tự dưng thấy lù lù trước mặt cái đít xe khác chả biết do ngủ gục hay do ảo giác, rồi tui tự vả mấy cái cho tỉnh táo. Mấy bữa chạy loanh quanh như kiểu xả hơi đổi gió vậy, mang theo cái suy nghĩ vẩn vơ trên đường không hồi kết, chưa nghiệm được cái gì thì chớp mắt ngủ một giấc giật mình lại thấy trước mặt nỗi lo cơm áo gạo tiền mơ hồ của gần mười năm ở Sài Gòn mãi vẫn mì gói còng lưng trước màn hình.
Tỉnh Kampot
Ở Samon’s Village, một cái bungalow sát con sông Preaek Tuek Chhu, cách vòng xoay Trái sầu riêng tầm 2.5-3km, ban đêm đường sá tối thui nên đi bộ ra trung tâm không phải là một ý hay, rất tuyệt vời khi có xe máy.
Bungalow ở đây toàn dùng vật liệu thiên nhiên: gỗ, tre, lá, thân cây dừa… Một cái cho bốn người luôn mà chỉ có 10$, nằm dọc theo con đường nhỏ ngoằn nghèo độ chừng trăm mét chạy giữa một màu xanh, có mấy cái thì xây cả trên cây, chắc là mắc hơn, cũng có cái ở không giới hạn cho nguyên băng. Mọi thứ đều tốt vừa đủ, ngoại trừ nỗi lo ban đêm có thể có vài sinh vật bò sát vì quá gần gũi với thiên nhiên nhưng may mắn là tui chưa gặp.
Mấy bạn tiếp tân cũng khá là dễ thương, ngoài sảnh sát mé sông có mấy cái bàn để sáng ngồi cà-phê tắm nắng, tối uống bia hóng gió quên đời kể cũng thú.
Người Trung Quốc bắt đầu hiện diện nhiều ở đây, gần đây có một cái thác nước nhưng mà họ làm thủy điện gì đó nên làm hàng rào kiên cố phủ kẽm gai bên trên rất xa cách.
“Tất cả mấy thằng con trai đều như nhau, em rất đau”… thật ra, cổ nói thế này chỉ chứng tỏ cổ qua tay quá nhiều thằng rồi và có vẻ hình như cũng một kiểu nhỉ!
Kế bên đó là người ta đang hạnh phúc với nhau. Chữ viết, internet, mạng xã hội, các công cụ làm người ta tưởng rằng có thể chia sẻ được nhiều hơn nhưng hình như mỗi người ai cũng có những mối bận tâm riêng của bản thân như con bò này vậy chả quan tâm chúng sanh yêu đương buồn khổ thế nào, chỉ lo mỗi chuyện có cỏ để ăn không thôi.
Đi dọc ngang mấy con phố nhỏ ở Kampot có khi nhìn dãy nhà cổ khang trang kiểu người Hoa tưởng ở Malaysia, nhiều khi lại giật mình tưởng đang ở Sài Gòn trong một con hẻm lao động nghèo nàn bám đầy mụi than của mấy dì hàng rong đang sửa soạn cho một cử bán chiều. Cái hẻm mà người ta nhìn mấy kẻ lạ mặt phương xa lạc loài vào bằng con mắt e dè…
Ngày dài tháng rộng thì Kampot cũng là một nơi đáng ở lại độ vài bữa. Để sáng ăn cái bánh bao 1000 riel, uống ly cà-phê nhiều sữa có đá giá 1500 riel, kéo cái ống hút xích lên uống cà-phê trước, rồi uống sữa rồi pha thêm nước trà vô uống trà sữa, ngần ấy vị cho một buổi sáng mà tốn có 2500 riel, vị chi chưa tới mười-lăm-nghìn-đồng! À, nhớ ăn sầu riêng nữa!