Hành trình ngược dòng Mekong: Cơ duyên

Đi xong trở về, mần được mấy bữa, lại ngồi cái chỗ quen, nhìn cái màn hình quen, chạy con đường cũng quen… lại bắt đầu thấy nhớ mấy ngày thang lang. Kể cũng lạ, quen thì lại chán, chán lại đi, đi lại nhớ quen, không biết đó có phải là yêu không 😀

Chuyến này ngoài một ít bụi của nước bạn thì tui chả đem được cái gì về hết ráo, phần vì chạy xe máy khó chở đùm đề được phần quan trọng là vì hông biết mua cái gì hết trơn. Dọc đường bên Cam với Lào thì bán đồ ăn, lạ lạ thì có côn trùng – cũng để ăn luôn mà hông có đóng hộp hút chân không gì ráo nên chắc ăn liền thôi – còn lại thì đa phần là hàng Việt với Thái hết, qua tới bên Thái thấy có mỗi vàng với xe hơi là nhiều, mỗi tội mua mấy kg thì hải quan cửa khẩu hông cho đem dìa, còn mua ít quá thì sợ nhét túi chạy xe tưng nó rớt mất, xong cái tính sắm mấy chiếc xe hơi mà cái thấy nó lại nghịch tay lái nên thôi đi dìa luôn.

Cơ duyên

Chuyến đi này bắt đầu một cách hết sức ngẫu nhiên “Tết này hông lẽ ở nhà nằm khoèo ra rồi ăn – nhậu (chút chút, nổ vậy thôi chứ hông có biết uống bia, uống miếng là xỉn liền hà) như năm rồi nữa thì cũng chán, hay đi Đà Lạt chơi nhỉ, nhà ông bạn trên đó cũng tiện, mà không lẽ Tết nhứt lại lên đó ám người ta hoài thì cũng kỳ”. Thế là lên diễn đàn Phuot.vn dạo vòng vòng một hơi coi thiên hạ có chia sẻ gì hay ho không, ai dè thấy topic của một bác già – theo như bác ấy ghi để tiện xưng hô – rủ rê đi nước ngoài cũng hấp dẫn. Mà hấp dẫn thiệt, cha sanh mẹ đẻ đó giờ toàn quanh quẩn trong tổ không, đâu có biết dân mình ăn cơm thì dân khác ăn gì, mình chạy xe máy thì nó có chạy giống mình hông… Thế là ráng sắp xếp công việc trong những buổi tất niên dồn dập để gặp thử xem thông tin thế nào… có vẻ cũng ổn, vậy là đi. Thành viên trong đoàn gồm một cặp vợ chồng lớn tuổi, một cặp vợ chồng trẻ tuổi, một cặp…(???) cũng trẻ tuổi, một anh lớn hơn tui và tui thì chạy một mình.

Thế là bắt đầu tới việc chuẩn bị báo nghĩ bù mấy ngày trực hồi tháng trước rồi làm thêm luôn ngày phép nữa cho nó vẹn cả đôi đường, mà kẹt cái là sau Tết vô để vực dậy tinh thần mần việc của nhân viên nên các sếp nhân sự thường hay có nhiều chiến dịch kiếm tra đột xuất, đểm danh bất ngờ kiểu du kích thất thần ập vào khiến mớ nhân viên quèn không trở tay kịp, cộng với việc có nhiều đồng chí cũng hoàn cảnh nghỉ giống tui nên cuối cùng khá khó khăn để nghỉ. Vậy hông lẽ cũng ở nhà nữa à, mang tiếng về với gia đình chứ qua mùng một toàn ăn chực lang thang từ nhà này sang nhà khác không riết thấy cũng ngại – tại tui ăn nhiều quá – thôi đi đại cho biết với người ta, nghĩ thế nên vuốt ve sếp sếp cò kè bớt phân nửa rồi lên chút đỉnh (cũng vì vụ cắt ngày và ham chơi này mà ngày cuối tui phải bò lếch bằng hai ngày gộp lại để dìa tới Sài Gòn sáng mai chui vô cái hộp vuông to đùng với nhiều em mặt vuông đầy chữ vây quanh và hít thở qua cái họng thông gió của máy lạnh chà bá lửa).

Thế cũng tạm xong vụ xin nghỉ, giờ tới màn đi sắm sửa mua đồ chơi. Trước giờ lâu lâu ngồi thấy rầu rầu cũng hay đi loanh quanh chơi mà gần nhà không nên trên người chỉ có cái nón bảo hiểm, đôi găng tay với ít đồ linh tinh, rủi có gì thì ở thêm mấy bữa kêu tía ra rước về cũng chả sao 😀

Đầu tiên là cái túi trống để đựng đồ, theo tui quan sát thì bỏ đồ vô cái túi này rồi cột sau đít xe chở rất là tiện, việc lấy đồ ra cũng nhanh gọn và đơn giản hơn so với balo nữa, nghiên cứu chạy tới chạy lui coi cho đã rồi cuối cùng vì thấy hơi mắc mà cả năm mới chắc có dịp đi được mấy bữa lâu thế này nên tui hông có mua luôn mà đem cái balo cũ đi sửa dây kéo lại xài đỡ. Sau chuyến đi này mới thấy thiệt ra thì cũng không cần thiết cái túi trống lắm mà cần cái áo mưa cho balo hơn, vì bụi kinh khủng, đi được mấy bữa mà tới chừng vô thành phố của người ta tui dòm tui với chiếc xe y chang như ăn mày Liên hợp quốc vậy! Chạy chừng mấy cây số vầy thôi là thấy cảnh rồi, mà chỗ là ít bụi nên mới chụp hình có nhiều đoạn tầm nhìn xa không quá 5m, thở còn không nổi nữa nên không có chụp nổi.

Rồi sắm thêm cái bugi, ruột, ít chìa khóa để mở mấy con ốc thông dụng, chai nhớt và một chai Pepsi. Mấy thứ khác thì không có gì để nói rồi, chai Pepsi này đem lại sức mạnh tinh thần cũng lớn lắm, trước mặt là đường, sau lưng cũng đường thẳng tắp, hai bên toàn cây là cây mà sắp hết xăng thì đảm bảo trong bụng vừa chạy mà vừa đánh lô tô, ga không dám lên mà thắng cũng không dám đạp, sợ hết xăng bất tử thì coi như xong phin.

Thuốc men thì tui hông có bệnh hoạn gì nên cũng đỡ, như mọi khi chỉ cần đem theo dầu gió, băng cá nhân, Panadol, vitamin C, Smecta là đủ. Chắc trong mớ này chỉ có Smecta là quan trọng nhứt thôi, đang chạy xe mà cứ lo kiếm bụi rậm dừng lại rồi kiếm giấy, chạy vài chục cây số lặp đi lặp lại như thế thì oải lắm!

Kinh nghiệm là nên bật chuyển vùng quốc tế sẵn trên SIM của mình đem đi, lỡ chưa kịp mua SIM nước bạn thì cũng có mà thông báo tình hình đỡ. Bật thoại với SMS thôi đủ rồi, thêm 3G data nữa trả tiền méo mỏ luôn! Cái Nokia thần thánh của tui đó, xài từ hồi mới lên Sài Gòn tới giờ mà chưa hư, làm đủ trò hết chứ không phải chơi đâu!

Về nhà sửa soạn mấy ngày Tết, dọn dẹp chưng bông rồi báo gia đình, tía chỉ hỏi “Đi tới đâu!? Rãnh thì gọi điện về nhà!”. Lần đầu ra nước ngoài nên tui cũng sợ, báo thêm cho ông chú – không phải làm ở Viettel đâu – chú cũng chỉ kêu “cho lịch trình đi và số điện thoại của bạn bè trong đoàn, chỗ nào có mạng thì gởi location về là đủ”. Nói chung thì cũng sợ thiệt, nói không sợ thì xạo bỏ mợ, ai cũng nói Tết không ở nhà ăn Tết cho yên lành, bên đó nó ghét dân mình, đi xe máy rất là nguy hiểm… Mọi người nói đúng, đôi lúc tui cũng nghĩ thế và định tin rằng nó là như thế thật, nhưng rồi cái bữa đi mua đồ thấy một bạn Tây cầm bản đồ đứng lớ ngớ ngay tư, hỏi ra mới biết qua đây cho biết Tết là lễ hội gì nên tui quyết định đi thử cũng để cho biết, Tây – à mà không, dân mình cũng đầy người sang đó làm ăn ì xèo – nó đi ầm ầm đấy thôi!

Vả lại mọi người đôi khi vẫn thường hay nói tui sung sướng nhiều đến nỗi bây giờ thì hình như là tui cũng nghĩ rằng tui sung sướng như mọi người thường nói vậy, nên đã sướng rồi thì đi đâu cũng sướng thôi, chả phải sợ, chỉ lo chuẩn bị tiếp các thông tin cần thiết: in tên tuổi/ quê quán/ số điện thoại tía má, thông tin đại sứ quán, lãnh sự quán, các cơ quan có liên quan, mã vùng điện thoại, mấy chữ bỏ bụng để giao tiếp với dân địa phương không biết tiếng Anh (còn chiêu cuối là mấy điệu múa thần thánh nữa)…

À mà trong mấy món linh tinh đem theo lần này có cây kim kẹp giấy ngoài chức năng kẹp mấy tờ photo giấy tờ quan trọng thì còn cứu một bàn thua trông thấy khi cái mặt dây nịt bỗng nhiên giãy cái chốt hồi ở bên Lào, không thôi thì chắc vừa đi vừa kéo quần sang tới Thái rồi!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s