Tui ghé ngang xứ Tích Lan

Không cần phải tới sân bay, chờ máy bay lăn trên đường băng chuẩn bị cất cánh thì mới là đi. Thật ra chuyến đi dường như đã bắt đầu từ lâu rồi, nó âm ỉ nhen nhóm từ hồi biết kế bên India còn một quốc gia cũng giống giống mà khác khác nữa.

Hồi ở nhà lúc sửa soạn hành trang chọn cái gì mình muốn đem theo thật hết sức khó khăn vì nó quyết định phiên bản mà mình sẽ trở thành, muốn đem theo cái ống kính chụp phong cảnh với cái máy chụp nhanh trong những điều kiện ánh sáng yếu nhưng lại nặng quá thành thử phải cân nhắc đắn đo coi bỏ bớt mấy cái áo lại thì sao. Rồi rủi nặng quá có gì chạy sao mà lại với tay cô hồn sống.

Tui có cái cảm giác rất là kỳ cục, lúc đã xuống sân bay rồi, thấy mọi thứ lạ hoắc đập vô mặt mình, thứ nào cũng lạ lẫm, có lúc còn pha lẫn sợ hãi không có bất kỳ thứ gì quen thuộc hết. Lúc đó tự nhiên hết muốn đi nữa, muốn về nhà ngồi trước màn hình đầy cực khổ hay chạy giữa cơn mưa chiều Sài Gòn ướt nhẹp lạnh ngắt bì bõm lội nước lo chết máy nhưng dù sao thì đó vẫn có vẻ là cảm giác quen thuộc nên cũng sẽ dễ chịu hơn là cái cảm giác này.

Nhưng dù sao thì cũng may mắn là cảm giác này cũng tương tự như những lần trước đó, rồi sẽ qua mau thôi, không biết điều gì đang chờ đợi sắp tới, nhưng điều thú vị là chắc chắn những điều sắp tới chí ít sẽ không giống với điều hiện tại…