Cái quán nước nhỏ bên sông loáng thoáng chuyện nhà bà Tám ăn Tết bự nhứt xã, chuyện con con Út ông Chín sắp đi thành phố lấy chống, chuyện được chuyện mất chẳng rõ đầu cua tai nheo, chỉ nghe tiếng cười rổn rảng của mấy dì vọng lại.
Trưa nắng chang chang ngồi đợi đò, sực nhớ tới cái hình ảnh hai vợ chồng âu ếm đợi đò ở miền Đông Nam Bộ năm nào, tính mở FB lên kiếm mà không ra nỗi, chả nhớ hồi năm nào, chỉ nhớ hình như có ghi lại mấy dòng.
Loáng loáng mấy cô giày gót nhọn đi ngang sực nức phả theo cái hơi nước mát lành từ mé sông dội vào mũi, chắc ở Sài Gòn mới dìa.
Hút một hơi hết ly nước mía ngọt lịm thơm mùi tắc có bốn nghìn ông Cụ.