Langkawi là một quần đảo gồm 99 hòn đảo, sát biên giới với Thái Lan (Phukhet). Nếu như Penang là một vùng đất của sự cổ kính, của di sản thì Langkawi là một nơi trái ngược với núi rừng, với mấy quầy bar nhỏ bên bờ biển và tất nhiên bia rượu thuốc lá thì rẻ như ở thiên đường vậy vì mọi thứ ở đây đều miễn thuế.
Ở đây không có bus cũng không có mấy chiếc xích lô trishaw, nên ngoài việc mướn xe đạp xe máy tự chạy thì chỉ duy nhất có một hãng taxi quốc doanh. Mua vé ngay tại sân bay và đi với chiếc xe to đùng cổ lỗ sĩ.
Đây là cái biên nhận đi Teksi, tiếng Malay theo tui thấy kiểu viết sao thì đọc vậy thôi.
Đêm nay ngủ ở Gecko Guesthouse trên đường Jalan Pantai Cenang cách biển có ba bốn trăm bước chân. Mới bước vô là thấy khoái rồi đó nghen, mấy căn nhà nhỏ chia làm nhiều phòng tách biệt nhau, giữa sân có cái cây già to đùng như mấy cây me bên mình vậy. Trước mỗi phòng đều có dây phơi đồ, rất phù hợp cho dân đi bụi.
Cái bảng chỉ vô reception nè, nhìn yêu hông ❤ Tinh tế vầy thì chắc phải có một em gái hết sức xinh xắn và duyên dáng đang ngồi đợi tui bước vô rồi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn tui và nhẹ nhàng hỏi “What’s your name” xong ẻm nhẹ nhàng cầm tay tui, à không cầm passport tui để ghi vô sổ tạm trú phòng mấy anh cớm khu vực kiểm tra đột xuất…
Còn đang miên man với giấc mơ tươi đẹp thì giựt mình cái đụi vì đàng sau cái bàn reception hổng phải em gái trong mơ mà là con gấu, ở bên mình tui toàn bị chê đen mà cũng mừng là nay đã tìm ra người đen hơn tui mà hổng phải mấy bạn châu Phi. Cha này chả đen thui mà bụng bự hơn cái thùng phuy, được cái cũng vui tánh, biết tui hổng có uống bia nên mới vô là quảng cáo liền chỗ này bia rẻ lắm, mày cứ yên tâm mà xõa đi.
Hổng biết giống xứ mình không mà cảnh báo “đậu xe tùy thích, mất ráng chịu, dừng có bỏ nón bảo hiểm trên xe”
Lại thấy mèo, không hiểu sao cái xứ này mèo hoang nhiều vô kể, cả bọn tếu táo với nhau “sao chả thấy quán tiểu hổ nào nhỉ, rồi lại bình luận với nhau về mấy cái món xào sả ớt, xào rau má, hấp rau má…”. Đúng dân mình tài thật, cái khỉ gì cũng ăn được. Mà cũng không phải mỗi dân mình, còn người anh em tốt Trung Hoa kế bên nữa, thậm chí còn có cả slogan “Người Quảng Đông ăn bất cứ thứ gì bay được trừ máy bay và bất cứ thứ gì có chân trừ ghế”, haha.
Nghe lời cha chủ nhà, đi ra biển coi mặt trời lặn, ở Việt Nam là bình minh trên biển còn biển bên xứ này là biển Tây nên chỉ có hoàng hôn thôi. Mấy con đường nhỏ loanh quanh dưới tán dừa cao vút y như về miền quê nào đó của mấy chục năm hồi trước.
Trúng ngay dịp mấy cơn áp thấp nhiệt đới đang đổ bộ vào Vietnam nên bên này trời đất cũng âm u, tuy nhiên phía đất liền thì vẫn trong xanh vời vợi.
Mỗi khu lại có cắm một lá cờ khác nhau, chả hiểu sao
Ngồi ngó đã đời mà hổng được bao nhiêu bikini hết nên thôi đi vô, tắm rửa chuẩn bị tối đi đú đởn. Langkawi là một thành phố miễn thuế mà, mọi thứ đều rẻ hơn so với ở Penang, nhất là bia thì đúng giá chuẩn như bên xứ ta, hehe