Lúc chia tay quẹo hai ngã đường khác nhau, thấy cũng hơi tiếc vì nguyên cả ngày dài đạp một mình tự nhiên đoạn cuối lại có mấy người bạn đường nên vui hẳn ra, cũng vì lẽ đó mà đạp đỡ mệt hơn một chút. Lẽ ra cũng nên hỏi contact để biết đâu join hội cùng, mà nghĩ lại thì thôi, giống như ông anh kia – một người đi rất nhiều nhưng giờ đã giải nghệ để tập trung vào chuyên môn bĩm sữa – có nói “cũng là bèo dạt mây trôi mây trời gặp nhau” thôi. Vui lúc đó là được, biết đâu có duyên lại gặp nhau trên một chặng đường nào đó, lúc này chỉ giữ lại những hình ảnh đẹp đẽ trong tâm trí là đủ.